Phần 6
Bản thân tôi có nhiều ưu điểm, trong đó đặc biệt nổi lên phẩm chất
không khi nào xù nợ. Cái bữa trưa đáng nhớ với con nhỏ Huyền, đối với
tôi mà nói, giống như một món nợ khủng khiếp dữ lắm. Bởi vậy, tôi quyết
định trả ngay vào trưa hôm sau!
Mà nghĩ trên đời nhiều người cũng ngộ ghê ta? Sao cứ khoái đánh giá con
người ta qua vẻ bề ngoài không vậy? Bữa đầu tôi mặc bộ đồ vận động viên
thể hình vô, tóc tai còn quên chưa chuốt gel, mấy người họ ngó tôi cười
hi hi. Bữa nay bận đồ chợ thôi nha mà sao mấy cái cặp mắt đó - đặc biệt
là cặp mắt của mấy ẻm nhìn tui thấy khác ghê gớm lắm. Đúng là cái lũ
... háo sắc.
Tôi mặc kệ chúng, đẩy cửa bước vô phòng. Hơi bất ngờ khi con nhỏ Huyền
chỉ ngước lên nhìn tôi một cái rồi ngó xuống, còn con nhỏ Trang kia ánh
mắt lại hơi hiện một chút ngỡ ngàng. Thiệt tình, cái con nhỏ Huyền này
cận nặng quá đi thôi. Tôi làu bàu tự nhủ vậy. Trên đời này tui ghét
nhất ai nhìn thấy tui đẹp mà không có tỏ vẻ hâm mộ à nha.
Bữa nay công việc coi bộ nhàn. Thường thì đám khách hàng hay càm ràm
nhất tầm chiều hoặc ngày nghỉ, còn mấy lúc buổi sáng tương đối ít việc.
Tôi không có sơn móng tay móng chân để mà lôi ra ngắm như con quỷ chảnh
chọe kia, cũng không ham chơi ba cái game bậy bạ trên máy tính, bởi vậy
việc chính của tôi lúc này là nằm dài ra bàn săm soi 2 con nhỏ. Coi
nào, con nhỏ chảnh chọe thiệt tình cũng gọi là có chút nhan sắc đi,
nhưng cái kiểu đẹp của con nhỏ này tôi không có ưa chút xíu nào. Thứ
đàn bà trang điểm lòe loẹt, người ngợm xức nước hoa muốn hư lỗ mũi
người ngồi kế không phải gu của tôi. Mà kể cũng ngộ, như con nhỏ Huyền
nói lương tháng của con nhỏ này có tầm 4 triệu, nhưng tôi liếc sơ sơ
qua cái túi xách nó mang, tôi cũng đoán rơi vào tầm ... 3 tháng lương
của nó. Chưa kể 3 cái đồ nó bận trên người cũng khá ổn, chắc đều mua
tại shop ngon lành chớ không phải đồ chợ giống như tôi.
Con nhỏ Huyền thì ngược lại. Nó giản dị tới quá mức - bởi vậy cũng
không phải gu của tôi nốt. Bộ đồ nó mặc chắc cũng anh em với bộ đồ chợ
của tôi, có điều là lượt thẳng thớm và rất vừa vặn. Đầu tóc con nhỏ
dường như lâu rồi không có đụng kéo, mái tóc dài buộc lại gọn gàng,
chấm tới ngang lưng. Mặt của con nhỏ cũng ổn, nhưng trên đó có một thứ
tôi ghét cay ghét đắng: cặp kiếng. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi có
ác cảm với đàn bà đeo kiếng cận dữ dội vậy, nhưng hình như trong đám
ghệ của tôi từ nhỏ tới lớn, con nhỏ nào thị lực cũng bình thường. Tôi
nhiều lúc cứ tự suy nghĩ hoài, không hiểu đâu là nguồn cơn cái sự ghét
vô lý đó của mình mà không sao kiếm nổi. Tôi đành đoán bừa, chắc đó là
hậu quả của ký ức kinh hoàng thời đi học: bà giáo viên nào dạy tôi cũng
đeo mắt kiếng hết trơn. Mà giáo viên trong thời đi học của tôi là khái
niệm đáng sợ nhất trên đời, y như từ "khủng bố" trong ký ức dân Mỹ sau
vụ 11/9 vậy.
Ngắm nghía đánh giá 2 con nhỏ một lúc lâu lắc mà vẫn chưa thấy tới giờ
cơm, tôi buồn bã lôi tờ giấy ra vẽ bậy loằng ngoằng. Vẽ xong bức hình
em Maria Ozawa mặc áo sườn xám Thượng Hải tay cầm kiếm Nhật chân đi
boot Mỹ, ngó đồng hồ đã 11 giờ đúng. Tôi hăm hở vo luôn tác phẩm lại
ném cái rụp vô thùng rác, quay qua kêu con nhỏ Huyền:
- Huyền nè, đi ăn trưa với anh nha.
Thiệt tình không hiểu sao khi nói với con nhỏ câu đó, cái tay tôi lại
vô thức sờ cái rụp vào sau mông. Cái này gọi là chim bị bắn một lần sợ
cành cong nè. (Truyện từ
XtruyenSex.Com)Nghe
cái bóp tiền nằm im re ở túi quần sau, tự tin mau chóng trở lại với
tôi. Con nhỏ Huyền ánh mắt lộ một vẻ mắc cười, nhưng cũng thu xếp đồ
đạc trên bàn lại, quay qua nhỏ Trang kêu:
- Vậy em với ảnh đi ăn trước, chút xíu chị Trang ăn sau nha!
Con nhỏ chảnh chọe cũng không nói gì, gật gật cái đầu. Thiệt tình cái
thái độ dễ ghét quá đi mất. Tôi ngó con nhỏ khinh khỉnh - bữa nay tôi
đẹp trai, tôi mang theo tiền, bởi vậy tôi có quyền khinh khỉnh chớ bộ:
- Ăn gì không cưng, anh mua về luôn cho. Làm mặt lạnh hoài tốn năng
lượng dữ lắm đó.
Chọc đúng ổ rồi nha. Mắt con nhỏ long sòng sọc, miệng bắt đầu nhả chữ:
- Đi ăn thì ăn lẹ đi, ba cái thứ quán anh ăn tôi nuốt không vô nổi. Mà
tôi cũng không nghĩ anh có đủ tiền mời được tôi đi ăn đâu nha.(Truyện
từ
XtruyenSex.Com)
Trong cuộc sống tôi gặp và chơi với rất nhiều loại người, nhưng tuyệt
đối không khi nào chơi với đám cứ mở miệng ra là tiền bạc. Tôi từ nhỏ
ba mẹ cũng chiều chuộng, bởi vậy ai có thứ gì, tôi cũng có thứ đó không
bao giờ biết thiếu thốn hết trơn. Tất nhiên là trừ mấy thằng Cường đô
la, cu Quậy cu Phá gì gì đi, tụi nó cơ bản không tính là người - toàn
siêu nhân biến thái. Con nhỏ này một nửa điểm vừa mắt tôi cũng không
có, thêm nốt cái vụ mở miệng ra là đẳng cấp và tiền bạc, (Truyện từ
XtruyenSex.Com)thiệt
tình không còn lời nào tả hết cảm giác chán ghét trong tôi. Đang còn
suy tính nên rút tiền ra ném bể miệng nó hay rút thẻ ATM ra rạch mặt,
con nhỏ Huyền đã kéo kéo tay tôi:
- Thôi đi ăn đi anh, em cũng đói bụng quá rồi nè!
..................................................
..................................................
..................................................
............................
Thiệt tình, tôi muốn trả con nhỏ một bữa cơm thiệt hoành tráng, coi như
khỏi thiếu nó cái vụ ân tình bữa trước nhưng xem ra con nhỏ này nhất
quyết bắt tôi vướng nợ. Chỉ tiệm ăn A - lắc, chỉ tiệm B - không gật,
chỉ tiệm C - kéo tay đi tiếp. Tôi cũng không hiểu nổi con nhỏ muốn ăn
cái thứ gì đây nữa, nhưng khi đi qua một cái tiệm nhỏ xíu xiu, nó reo
lên:
- Vô đây ăn nè anh. Bữa nay em muốn ăn mì Quảng!
Tôi chưng hửng. Hổng dè nó dắt mình đi tới đi lui rồi bắt chui vô cái
tiệm chừng 10m vuông tính cả phần nhô ra ngoài vỉa hè này. Chẳng kịp để
tôi từ chối, con nhỏ lôi tôi vô cái roẹt. Tôi thở dài một cái, bước vô
theo con nhỏ vô trong. Quán nhỏ nhưng sạch sẽ, tụi tôi đi sớm nên khách
khứa chưa có ai tới mấy, thoải mái chọn lấy một chỗ ngay trong góc.
Quán bán duy nhất mì Quảng, tôi có muốn gọi thêm gì để mời con nhỏ chắc
chỉ kêu được thêm ... ly nước. Cũng hên, mì Quảng cũng là món tôi ưa
nên ăn trưa cũng ổn. Con nhỏ ngó tôi ăn liền 2 tô mì một lúc, chống tay
vô cằm cười tủm tỉm:
- Anh Long ăn tốt ghê ha! Em thấy mấy người làm công sở ai cũng ăn ít
xịt à, có mình anh ăn nhiều dữ vậy đó.
Tôi trầm ngâm, tính tiết lộ với nó một bí mật: đêm nào tôi cũng lao
động nặng nhọc hết trơn hết trọi, nhưng nghe ra coi bộ hơi mất hình
tượng, đành gục gặc đầu:
- Tại nhỏ tới lớn anh quen vậy rồi, bởi vậy mới cao lớn và đẹp trai
được như giờ đó em.
Con nhỏ cười khúc khích. Rồi lại ngó qua tôi lần nữa, cái con mắt tò mò:
- Sao em nhìn anh có cái tướng lạ lắm, không giống dân công sở gì hết
trơn.
Tôi nhún vai:
- Thì anh mới làm được có một bữa, sao đã có nét công sở như tụi em
được.
- Em không nói cái đó, mà anh nhiều lúc coi lạ lắm nghen. Bữa đầu tiên
nhìn anh khờ khờ thấy thương, nhưng lúc kêu tính tiền bộ dạng tự tin
thấy ớn luôn. Bữa nay cũng vậy, quán xá nào anh cũng rành thì phải, dân
công sở tiền đâu vô mấy cái chỗ đó được.
Tôi toát mồ hôi lạnh. Con nhỏ này sao không xin vô CIA làm đại đi, làm
công sở chi uổng phí tài năng quá vậy. Nghĩ ngợi một hồi, tôi lắp bắp:
- Tại ba cái chỗ đó ... tụi bạn anh hay đưa anh đi ăn mà.
Con nhỏ coi bộ không tin tưởng lắm, cái mắt liếc tôi rát rạt, nhưng
cũng không hỏi gì thêm nữa. Nó ngó nghiêng cái đồng hồ, kêu:
- Thôi về đi anh ha. Trễ rồi đó, lát bà Trang bả lại càm ràm.
Tôi thở phào, đứng dậy kêu tính tiền. 45 ngàn cho 3 tô mì, thiệt tình
sao rẻ quá trời rẻ luôn. Tôi đưa tờ 50 ngàn, tính dợm bước bỏ đi, chợt
thấy trong lòng ớn lạnh. Vụ này không ổn à nha, dân công sở mấy ai
không lấy lại tiền thối. Mắt trước mắt sau ngó coi có bạn bè quen mặt
không, tôi len lén đưa tay cầm lấy tờ 5 ngàn, đút thật lẹ vô túi.
Chuyện này mà đồn ra ngoài, giang hồ chắc không coi tôi ra gì nữa quá.
Mất nét hết trơn!