watch sexy videos at nza-vids!

Kho truyen sex, doc truyen sex

truyen sex
Thế giới truyện sex
Truyện người lớn

Nói rồi ông quay lưng dẫn chúng tôi vòng ra cửa sau băng qua hậu trường sân khấu để vào trong rạp. Hậu tnlờng sân khấu giờ này thật rộn rịp sống động, diễn viên thì lo hóa trang, còn nhân viên kỹ thuật phông cảnh thì lo sắp xếp sân khấu, phông màn, đèn đóm, người chạy qua kẻ chạy lại, người chạy ra kẻ chạy vào nhìn thật vui mắt. Đang đi thỉnh thoảng ông Vạn Lý dừng lại giới thiệu một hai nghệ sĩ với chúng tôi làm chú thím tôi có vẻ thích lắm. Chúng tôi được ông mời ngồi ở hàng ghế danh dự ngay sát sân khấu gần vôi ban tân nhạc. Vừa ngồi xuống chưa kịp gì cả thì ông Vạn Lý đã quay qua nhìn tôi rồi hỏi:
- Con nhìn cảnh sinh hoạt trong hậu trường con có thấy thích không ?
Tôi ậm ừ chưa biết trả lời sao thì ông lại hỏi tiếp:
- Con có muốn gia nhập trong hàng ngũ những người đó không ?
- Dạ con chỉ sợ mình không đủ khả năng thôi.
Ông nhìn tôi gật gật đầu có vẻ hài lòng với câu trả lời rồi quay qua chú tôi ông nói:
- Cô bé này có vẻ lanh lợi và thông minh, nếu ca hay nữa thì có nhiều hy vọng trở thành diễn viên nổi tiếng lắm đó.
Chú tôi vui ra mặt, ông xoa xoa hai tay vào nhau vừa cưòi vừa nói:
- Tui bảo đảm vởi anh, cháu nó ca dược lắm, trăm sự nhờ anh thôi.
Quay qua tôi ông Vạn Lý hỏi:
- Con đang học lởp mấy ?
- Dạ con đang học lởp đệ ngũ (lớp 8)
Một cái nhíu mày sau một thoáng suy nghĩ ông nói:
Thôi con ráng học hết trung học đi rồi hãy vô nghề, con đang còn nhỏ qúa mà lo gì, chú thấy một vài năm nữa cũng chưa trễ.
Chú Tư tôi lên tiếng:
- Kể ra thì nó cũng còn nhỏ thiệt, nhưng tui muốn ngày mai rảnh mời anh ghé tui chơi nghe cháu nó ca thử rồi có gì chỉ xin anh nhận nó làm đệ tử thôi còn mọi chuyện rồi tính sau.
Câu chuyện đang còn trao đổi vui vẻ thì cừa rạp đã mờ để khán giả vào. Ông Vạn Lý đứng dậy bắt tay chú Tư và chào thím cháu tôi, tnlởc khi quay lưng đi ông nói:
- Tnla mai tưi sẽ ghé nhà anh chơi rồi mình sẽ nói chuyện nhiều.
Bóng ông Vạn Lý vừa khuất sau hậu tniờng chú Tư quay qua tôi nói:
- Như vậy là coi như ổng chịu rồi đó con, trưa mai con ráng ca thiệt hay cho ổng nghe nữa là rồi.
Thím Tư nãy giờ lặng thinh bây giờ bỗng lên tiếng:
- Con mà thành đào cải lương thì thím tha hồ mà đi coi cải lương chùa.
Nói song thím cười thật khoái trá làm chú Tư và tôi cũng cười theo.

Chuyện trao đổi thêm được một hồi nữa thì đèn trong rạp bỗng phụt tắt, màn nhung bắt đầu hé mờ, khán giả đang ồn ào nói chuyện bỗng im lặng cùng nhìn lên sân khấu. Chú thím Tư tôi say mê theo dõi vở tuồng còn tôi thì nhìn lên sân khấu mà tâm trí để đâu đâu chẳng hiểu gì cả. Cứ như vậy tôi ngồi cho đến giờ vãn hát.

Trưa hôm sau chú thím Tư tôi làm một bữa cơm thật thịnh soạn để đãi ông Vạn Lý. Thay vì đi một mình đến, ông Vạn Lý đã dẫn theo một diễn viên trẻ trong đoàn, đó là Lý Bình Vân, người vừa thủ vai tùy tưông Sơn Tùng trong vở tuồng Nhạn về ải Bắc mà tôi vừa xem tnla hôm qua. Sau bữa cơm chú Tư đã đờn cho tôi ca ba bốn câu vọng cổ và các điệu lý, ông Vạn Lý và Lý Bình Vân nghe rồi gục gặc đầu tán thường hoài làm tôi hứng chí ca thiệt mùi mẫn, ca chẳng muốn ngưng. Khi tôi vừa dứt một điệu lý thì ông Vạn Lý rút trong cặp ra một cuốn bản thảo tuồng cải lương của ông rồi mở ra chỉ vào một đoạn nói:
- Đây là một đoạn đối đáp nam nữ trong tuồng Phận má hồng của chú, con hãy hát thử vai nữ này còn Lý Bình Vân hát vai nam.
Tôi lè lưỡi rùn vai tỏ dấu e sợ, chú Tư tôi lên tiếng:
- Con cứ ca đi chứ có gì mà ngại, ở đây đâu có ai đâu.... Mến à, con hãy dò trước từng câu cho chắc đi rồi ca.

Tôi đón lấy tập bản thảo trên tay ông Vạn Lý rồi đi ra góc nhà ngồi lẩm nhẩm dò từng câu một trong khi ba người tiếp tực nói chuyện tuồng tích và uống nước trà. Hôm đó tôi với Lý Bình Vân đã ca với nhau thật ăn ý, giọng ca của tôi đã nhập vào tâm trạng bi thương của Kiều Nương, người con gái lạc mất người yêu trong thời chinh chiến của vờ tuồng nên nghe buồn man mác. Lý Bình Vân với giọng ca trầm ấm đã ca đối đáp vói tôi thật mùi mẫn, đôi lúc vì những đoạn quá bi thương anh đã nắm tay tôi đưa lên ngực anh và mắt nhìn thật say đắm làm cho tôi thấy xao xuyến trong tâm hồn. Dút đoạn ca diễn tôi vẫn còn ngẩn ngơ theo với tâm trạng của nhân vật trong tưồng trong khi Lý Bình Vân và ông Vạn Lý vỗ tay ngợi khen hết lời Lý Bình Vân nói:
- Mến ca chẳng thua gì các cô đào chuyên nghiệp hết, với khả năng này chỉ cần đứng trên sân khấu một hai tuồng ỉà vững vàng ngay.

Ông Vạn Lý không nói gì nhưng gục gặc đầu tỏ dấu tán đồng vói câu nói của Lý Bình Vân. Trước khi ra về ông Vạn Lý đã hứa với chú tôi là sang năm ông sẽ về lại tỉnh đem tôi đi theo đoàn hát của ông. Còn phần Lý Bình Vân thì tỏ ra quyến luyến tôi thật nhiều, anh ta đã lợi dụng khi chú tôi và ông Vạn Lý đang lo nói nhưng lời chia tay theo nói nhỏ với tôi những lời tán tụng thật hoa mỹ và khi ra khỏi nhà anh còn quay lại nhìn tôi hoài. Chú Tư tôi hôm đó hài lòng tôi lắm, sau khi đưa tiễn khách về ông nói:
- Kỳ hè này chú sẽ về làng vôi con để nói chuyện với cha má con về việc chú sẽ đưa con đi theo doàn hát.

Tuy chuyện đoàn hát diễn tiến cũng có vẻ hấp dẫn thật, nhưng tôi vui thì vui vậy thôi chứ trong lòng không quan tâm gì mấy, đầu óc tôi bây giờ chẳng có gì khác ngoài Thiện và những trận sóng tình nổ lửa trong nhưng đêm vừa qua.

Những ngày sau đó tôi đi học mà trong người vẫn như còn vưông vất những dư âm của lần đụng trận đầu tiên nên thường thấy mỏi mệt bần thần, đầu óc không được minh mẫn linh hoạt như hói trước khiến mấy đứa bạn gái trong lớp cứ theo hỏi thăm sức khỏe tôi hoài. Phải mất đến cả bốn năm ngày sau tinh thần tôi môi trở lại bình thường nhưng lại bắt đầu thấy ngứa ngáy ở cửa mình và bứt rứt thèm muốn lạ lùng, tôi thầm nghĩ nếu mà có Thiện ờ đãy chắc tụi tôi sẽ xáp trận đến sập giường sập chiếu.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, những thèm muốn đòi hỏi xác thịt ngày mỗi tăng, tôi đã tắm ngày tắm đêm nhưng không đè nén nổi những cơn sốt dục tình rần rật bốc khói trong người.

Hôm đó sau giờ việt văn của cô Nga, thay vì ra ngoài chơi tôi ngồi lại trong lóp lấy thơ Thiện mới gởi về ra đọc, đang say sưa vôi những lời thương nhô của Thiện thì thầy Khoa từ đâu đến đứng trước mặt tôi hỏi:
- Mến đang đọc thơ ai đó? thầy muốn hỏi Mến chút chuyện được không ?
Tôi lật đật xếp lá thư bỏ vô cặp rồi ngưởc lên trả lời thầy:
- Dạ em đang đọc thơ ờ dưới quê gởi lên, có chuyện gì vậy thầy ?
- Thì cũng chẳng có gì quan trọng, thầy thấy ở Sàigòn có tờ nhật báo họ đang tổ chúc giải tuyển lựa ca sĩ vôi giải thường lón lắm, thầy hỏi xem Mến có muốn đi thi hát không ?
- Thôi thầy ơi? em hát chơi chơi ở tnlờng thì được chứ đi thi hát thì em không dám đâu.
- Em đừng nên khiêm nhượng quá, thầy thấy em hát được lắm đó, có gì nếu em bằng lòng thì xin phép cha má rồi thầy sẽ ghi danh cho.
- Thôi em sợ lắm thầy ơi?, lên tôi Sàigòn thi ghê thấy mồ đi.
Vẫn vôi giọng thật bình thản thầy Khoa nói:
- Đâu có gì đáng ngại đâu, họ tổ chức vào mỗi sáng chủ nhật hàng tuần, nếu Mến muốn thi thì đi theo thầy với cô Nga về Sàigòn rồi thi luôn.
Tôi nghe cũng có vc có lý nên hỏi:
- Thi tân nhạc hay thi cổ nhạc hả thầy?
- Giải này là giải ca tân nhạc, hạng nhất được một huy chương vàng và một ngàn đồng tiền mặt.
Tới đây coi như tôi đã bị thầy Khoa cuốn vào câu chuyện nên hỏi tởi:
- Chừng nào thì họ bắt đầu thi hả thầy?
- Hình như là đầu tháng mưòi một, như vậy là từ đây tôi đó còn khoảng năm sáu tuần nữa.
- Mà em thấy em ca tân nhạc không vững bằng cổ nhạc, theo thầy thấy thì thế nào?
- Không yếu đâu, thầy Quý dạy nhạc có nói vôi thầy là em ca hay và bảo đảm phần nhịp nhàng lắm, thầy Quý nói là thầy sẽ nói chuyện với em nay hay mai gì đó về chuyện đi thi này. Nếu cần thì thày Quý hay thầy sẽ nói vói phụ huynh của em cho.
- Theo thầy thì em nên ca bài gì để dự thi?
Thầy thấy em ca bài "Đường xưa lối cữ của Hoàng thi Thơ hay lắm đó, tại sao không thi bằng bài đó.

Đang nói chuyện vui vẻ thì kẻng báo hết giờ chơi vang lên.Tniớc khi bưôc ra khỏi lóp thầy Khoa dặn dò:
- Để ngày mai thầy với thầy Quý sẽ ghé nhà em chơi nói chuyện với gia đình em về việc đó. Bóng thầy Khoa đã khuất khỏi cửa lôp khá lâu mà trong lòng tôi vẫn còn ngơ ngẩn, những diễn tiến vừa xảy ra cứ ngỡ như là trong mơ.

Qua ngày hôm sau thầy Khoa và thầy Quý đến nhà chú tôi thật. Chú tôi nghe đề nghị của hai thầy thì ủng hộ hết mình, chú nói:
- Cái gì chứ việc cho cháu nó đi thi hát thì tôi ủng hộ liền, tui nói thiệt với hai thầy là tui với cha nó ở dưới quê cũng có máu văn nghệ lắm, tụi tui cũng đang có ý định cho eháu nó đi vào con đường đó đó.

Bắt đầu từ sau ngày hai thầy tôi nhà tôi đó, chiều nào tôi cũng ghé lại nhà thầy Quý để dợt ca. Thầy Quý đã đệm guitar và uốn nắn cho tôi ca nhiều loại nhạc khác nhau, khi thì hát nhạc vui tươi mạnh mẽ khi thì hát nhạc tình cảm nhẹ nhàng.
Thường trong những buổi tập dợt đó ít khi thấy vắng mặt thầy Khoa, có đôi lần trên đường đưa tôi về thầy Khoa đã dẫn tôi vào ăn chè trong những quán quen mà trưôc đây Thiện hay đưa tôi tới ăn. Thầy trò ngồi nói chuyện cười đùa vôi nhau thật vui vẻ thân mật. Trong những lần ngồi đối diện với nhau như vậy tôi thấy thầy Khoa trẻ trung và gần gũi vôi tôi thật nhiều khác hẳn vôi những khi
thầy đứng trên bục giảng bài. Trái tim tôi đã có đôi lúc rung động nhè nhẹ trtiôc nụ cười ánh mắt và nhưng cử chỉ săn sóc của thầy.

Thời gian trôi qua thật lẹ, mới đó mà tôi đã xa Thiện hơn hai tháng và ngày lên Sàigòn dự thi hát của tôi cũng đã kề bên lưng. Vì thời gian cấp bách như vậy cho nên thầy Quý dợt cho tôi ráo riết, thầy Khoa thì theo chỉ dẫn về cách thức đứng trên sân khấu, cách thức đưa tay đưa chân khi hát. Tôi đã thấy tôi tiến bộ thật nhiều trong giọng ca, trong cách trình diễn và nhất là tôi mang một tinh thần đầy tự tin.

Và ngày thi hát đã đến, buổi chiều thứ bảy tuần đó tôi đã khăn gói đi theo cô Nga và thầy Khoa lên Sàigòn. Ngủ một đêm ở nhà cô Nga sáng hôm sau khoảng chín giờ thầy Khoa lại đón tôi đến rạp hát Quốc Thanh để dự thi. Nhờ tập dợt kỹ cộng thêm với sự yểm trợ tinh thần của thầy Khoa nên tôi đã ca thật ngon lành và đạt được số điểm cao nhất trong số thí sinh dự thi hôm đó để vào bán kết vào tuần kế tiếp. Để thường cho kết quả tốt đẹp của tôi trong buổi ra quân đầu tiên này thầy Khoa đã dẫn tôi vào Chợ Lởn ăn một bữa cơm thật ngon lành rồi hai thầy trò ra bến xe về lại tỉnh.

Tuần kế tiếp đó cô Nga vì bận tham dự đám cưới của một người bạn ở địa phương nên không về Sàigòn chung với thầy Khoa và tôi. Bời không có cô Nga nên khi về tởi Sàigòn thầy Khoa đã đưa thẳng tôi về nhà trọ của thầy ở cuối một con hẻm nhỏ gần chợ Tân Định, nơi đây thầy Khoa hiện trọ chung với vài người bạn sinh viên. Tối hôm đó thầy Khoa đã dẫn tôi đi nghe nhạc ở phòng trà Anh Vũ. Thầy nói đi xem cho biết cách trình diễn của các ca sĩ chuyên nghiệp hầu nít kinh nghiệm cho cuộc thi bán kết của tôi ngày mai. Sau khi vãn hát hai thầy trò đã đi ăn cháo khuya ở đường Trần Quý Cáp, khi về tôi nhà thì mọi người trong nhà đã đi ngủ cả. Không biết tôi ăn trúng cái gì mà suốt đường về nhà bụng tôi rất khó chịu, vừa bước vô nhà là bụng tôi quặn đau thật dữ dội, mặt mày xây xẩm quay cuồng đứng không vững nữa khiến thầy Khoa phải dìu tôi ra nhà sau để cho tôi ói. Sau khi ói hết những thứ vừa ăn, bụng tôi hết đau người trở lại khỏe khoắn như bình thưởng, tuy vậy mặt mày tôi chắc còn có vẻ phờ phạc nên thầy Khoa đã dẫn tôi vô phòng biểu tôi ngồi xuống giường để thầy cạo gió. Tôi mắc cỡ ngần ngừ chưa kịp nói lời từ chối thì thầy Khoa hối:
- Ngồi xuống dây lẹ lên, trật áo xuống để thầy cạo gió cho rồi còn đi ngủ mai dậy sôm đi thi.
Tôi lính quýnh vội trả lời:
- Thôi thầy ơi em khỏe rồi, không sao đâu, thầy cứ đi ngủ đi.
- Thầy nói ngồi xuống, nhìn mặt em là thầy biết em trúng gió nặng đó, phải cạo gió chứ không dỡn chơi được đâu.
Thấy không còn cưỡng lại được nữa tôi ngồi ghé xuống giường, quay mặt vô vách mở hàng nút trước ngực rồi tuột áo xuống tới ngang eo ếch, hai tay thủ cứng lấy bộ ngực. Thầy Khoa đã dùng tay xoa dầu trên lưng tôi, tay thầy xoa tôi đâu người
tôi nổi gai ốc tới đó, máu nóng trong người tôi bắt đầu rần rật chảy, hai lỗ tai tôi nóng bừng bừng, cơn sốt dục tình như sẵn sàng ngùn ngụt bốc khói. Sau khi xoa dầu kín lưng thầy lấy cái muỗng cạo tuần tự từ trên cổ xuống tới lưng, vừa cạo thầy vừa nói:
- Gió bầm nhiều quá chừng này, không cạo nó lậm vô trong người thì nguy hiểm lắm đó.
Lỗ tai tôi lùng bùng chẳng còn nghe gì nữa, mặc thầy nói gì thì nói tôi cứ run rẩy chịu trận. Thấy tôi không nói gì mà cứ ngồi run, thầy ngưng cạo đặt tay trên vai quay người tôi lại hỏi:
- Làm gì mà em run dữ vậy ? em lạnh hả ?

Giây phút đó tôi không còn biết mình ra sao nữa, thật sự là tôi đã không còn làm chủ được lý trí nữa, tự nhiên tôi phát khóc thật ngon lành, nước mắt tuôn đổ như mưa khiến thầy Khoa hoảng hồn lính quýnh miệng hỏi rối rít. Như trái trên cây đã chín mùi chỉ cần một cơn gió nhẹ là rụng xuống, tôi sà vào ngưòi thầy, hai tay ôm chặt cứng, hơi thờ hào hển, mắt ngưôc lên nhìn thầy như ngây dại. Sau một vài giây lúng tứng thầy Khoa lấy lại bình tĩnh cúi xuống nâng cằm tôi lên hỏi thật dịu dàng:
- Đâu có gì nói cho thầy nghe coi, tự nhiên sao lại khóc vậy?

Tôi lắc đầu không nói gì, vòng tay tôi xiểt chặt hơn, mắt ngưôc lên nhìn thật say đắm, thầy lộ vẻ lúng tứng quay đi hưông khác tránh ánh mắt của tôi nhưng vòng tay thì xiết chặt hơn. Không còn ngại ngùng gì nữa tôi ngả người xuống giường lôi theo thầy Khoa cùng ngã xuống, tôi đây môi thầy đã từ từ hôn nhè nhẹ trên khu vực quanh càng cở tôi rồi tiến lên trên má trên mắt và dừng lại thật lâu trên môi tôi, người tôi khi đó đã thật sự nóng bỏng nên chẳng còn giữ gìn gì nữa hai tay xiết thật chặt vai thầy và hôn trở lại thật nồng nàn. Sau hồi mê mẩn, thầy như chợt tỉnh vội buông tôi ra chạy đi tắt đèn rồi trở lại bồng tôi đặt xuống giữa giường cúi xuống hôn rổi rít lên vú lên rốn tôi làm tôi nhột nhạt muốn chết. Hôn hít đã rồi thầy ngồi dậy đưa tay gỡ những chiếc nút bên hông quần của tôi ra và nhẹ nhàng kéo xuống khỏi hai chân. Giây phút này tôi coi như đã sẵn sàng lâm trận nên nằm trân mình chịu, thầy cúi xuống hai tay banh chân tôi ra hôn nhè nhẹ trên mu lồn, hôn xuống quanh háng rồi đá lưỡi vào mồng đóc, người tôi tê cứng lại, hai chân giật giật như con thú bị trúng tên. Thầy thấy tôi có vẻ nóng quá rồi nên không còn e ngại gì nữa ông ngồi giạng hai chân ra, hai tay bưng đít của tôi lên đưa cái lồn ngay sát miệng mà bú mà liếm nghe chóc chóc làm tôi muốn điên đảo rên xiết không ngớt, thấy tôi la quá thầy vội thả xuống rồi ôm tôi thật chặt, miệng kề tai nói nhỏ:
- Em đừng la lôn, mấy người trong nhà họ thức dậy bây giờ....

Tôi mắc cỡ quá không biết làm sao nên chui vào người thầy để che dấu sự thẹn thùng. Sau một hồi nằm yên tay thầy lại bắt đầu sờ soạng trên vú tôi rồi lần xuống dưới bóp nhè nhẹ trên mu lồn, ngón tay trỏ miết trên khe lồn, kéo từ dưới lên trên và vê vê hột le thật lâu làm tôi tê mê chịu hết nổi phát rên thành tiếng, nước nhờn ứa ra ưởt nhẹp. Tôi đây chắc thầy cũng đã nóng lắm rồi nên ông ngồi dậy kéo tôi ra sát thành giường để nứa người tôi ở trên, hai chân thòng dưới đất rồi ông quì xuống úp mặt vô ngay lồn tôi mà hôn tới tấp, bú lia lịa làm tôi quýnh quíu hai chân cuống cuồng quơ cặp lung tung trên đầu trên cổ ông. Cứ tiếp tục như vậy thêm một hồi nữa thì tôi như đã muốn ngắc ngư, còn thầy thì chắc cũng đã lên tôi tột đỉnh nên ông đứng dậy tuột quần xuống dí ngay con cặc cứng ngắc của ông vào cứa lồn tôi mà cà nhắp cà nhắp rồi chà lên chà xuống chú chưa đẩy vô, cứ như vậy ông làm cả phút khiến cho tôi ehịu đời muốn hết nổi miệng rên rỉ không ngởt. Và rồi thì giờ phút quyết liệt cũng đã phải đến.... thầy rấn nhè nhẹ con cặc vào trong lồn tôi khá sâu, thấy tôi không tỏ ra đau đôn oằn oại chống đối gì cả ông mạnh dạn nhấn lút cán vào và tiếp tục nắc lia nắc lịa làm tôi sưông đến tê mê cả người, tôi đã không kềm giữ nổi nữa nên rên rỉ xả láng khiến thầy phải ngưng nhịp cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi:
- Đừng la nưa Mến, la quá người ta thức dậy hết thì quê lắm đó ?

Tôi ụ ợ gục gặc đầu rồi cắn răng chịu khi thầy tiếp tục trở lại trận chiến một cách ào ạt và quyết liệt hơn trưôc nhiều vôi những thế ngồi nhưng thế nghiêng những thế chổng ngược đít lên trời như long trời lờ đất.....khiến tôi chẳng còn biết gì nữa, người tôi như tan thành khói trong sự khoái cảm tận cùng của xác thịt. Tan trận chiến tôi đã ngủ vùi trong tay thầy cho đến sáng bét môi mờ mắt.

Buổi sáng đó tôi đã đi thi hát với một làn hơi không được phong phú như lần thi tnlôc nhưng cũng vẫn đạt được sổ điểm trên trung bình để được vào dự tranh vòng chung kết trong tháng tới. Về lại tỉnh chú thím tôi và thầy Quý đã mừng vô
cùng trưóc kết quả của tôi. Chú tôi và thầy Quý đều hứa hẹn là sẽ cùng đi vôi tôi lên Sàgòn để yểm trợ tinh thần trong kỳ thi chung kết. Điều này thầy Khoa chẳng biết ra sao chứ riêng tôi thì chẳng muốn chút nào hết.

Những ngày tiếp đó hình ảnh Thiện như đã mờ dần trong tôi vì buổi học nào thầy Khoa cũng len lén trao cho tôi gói xí muội hay vài cái kẹo tây kèm theo mảnh giấy nhỏ vôi lời lẽ yêu thương. Trước ngày lên Sàigòn dự thi chung kết tôi nhận được thư Thiện cho biết anh đã ra trường và đổi lên tuốt vùng 2, anh nói có thể tới Tết anh mới được về phép. Trong thư anh khuyên tôi đừng nên đi hát vì theo anh môi tniờng này dễ làm cho người ta hư hỏng. Không như những lần nhận thư trtlớc, lần này tôi nhận được thư Thiện mà thấy lòng dửng dưng không mảy may rung động một chút nào, thay vì đọc nhiều lần nay tôi chỉ đọc qua một lần rồi xếp vào hộc tủ.

Những điều lo sợ của Thiện trước ngày ra đi bây giờ đã trờ thành sự thật. "Xa mặt... quả là dễ ... cách lòng."

Không làm cách gì khác được, ngày đi thi chung kết của tôi đã thật rình rang với cả một phái đoàn đi tháp tùng gồm chú thím Tư, thầy Khoa, thầy Quý và cô Nga. Vì cả phái đoàn đông như vậy nên khi tôi Sàigòn phải chia thành nhiều nhóm; chú thím Tư và tôi về nhà người bạn của chú Tư ở tuốt dưới Bà Quẹo, thầy Quý đi theo thầy K.hoa về nhà trọ, cô Nga đi một mình về nhà. Trước khi chia tay mọi người hẹn nhau đúng tám giờ sáng tại tiệm cafê hủ tiếu ờ chợ Thái Bình đễ ăn sáng rồi đi lại rạp Quốc Thanh.

Buổi tối hôm đó không biết có phải là vì lạ nhà hay không mà chú thím Tư tôi lục đục cả đêm chẳng ngủ gì cả, mới khoảng sáu niỡi sáng là thím Tư đã đánh thức tôi dậy rồi. Lần quần sửa soạn quần áo một hồi nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, lật đật chào từ giã ông bà chủ nhà chúng tôi ra đường. Chú Tư đề nghị di xe xích lô máy cho rộng rãi và mau, thím Tư phản đối nói nên đi xe lam hay xe buýt cho đỡ tốn, sau một hồi bàn thảo cuối cùng chú Tư quyết định đi xích lô máy vì đi xe lam hay xe buýt thì phải đi hai chuyến mới tởi nơi sợ trễ giờ hẹn.

Chờ đợi cũng khoảng mươi, mười lăm phút môi đón được một chiếc xích lô máy, sau khi ngả giá chúng tôi leo lên xe, chú thím Tư ngồi dựa ra sau chúng tôi leo lên xe, chú thím Tư ngồi dựa ra sau nệm xe, tôi ngồi mé ngoài giữa hai người. Để cho
chắc ăn thím Tư vòng tay ôm ngang eo ếch tôi.

Ngồi chưa yên chỗ xe đã rồ máy nhả khói đen ngòm ào ào phóng tới. Chú Tư khoái chí cười vang nói giỡn với ông tài xế xích lô máy:
- Lè lẹ lên ông ơi, ông chạy gì như rùa vậy, để xe lam nó qua mặt mình rồi kìa, chạy kiểu này ngửi khói bịnh chết đó ông ơi ....

Ông tài xế xích lô máy bị nói khích chẳng nói chẳng rằng rồ ga ào ào chạy vùn vụt như tên bắn, xe lam xe buýt gì cũng bị ông qua mặt hết, thích chí chú Tư tôi cười vang đường còn thím Tư tôi thì quay qua nhéo chú Tư miệng lầm bầm không ngớt:
- Ông ơi ! ông điên vừa vừa thôi ông ơi ? chết cả đám bây giờ.....

Chú Tư không trả lời gì hết cứ vỗ tay cười vang.

Xe băng ngang ngã tư Bảy Hiền, rồi ngã ba Ông Tạ.....cứ thế xe vun vút lao tới, gió thổi rát mặt ... tung tóc tôi phần phật, mắt tôi cay xè mở không muốn lên. Xe đang ngon trớn chạy gần tởi ngã sáu thì bị một chiếc xe buýt khá bự chạy nghênh ngang giữa đường cản lối, chú Tư thấy vậy la ó rùm lên:
- Qua mặt nó đi ông ói, chạy kiểu này chừng nào môi tôi đây....
Ông tài xế xích lô máy cũng có vẻ bực nên cứ rú ga tràn lên tràn xuống hoài mà không sao qua mặt được, tôi một lúc như hết chịu nổi nữa ông rứ mạnh hết ga và tràn qua hết cánh trái của xe buýt, khi xe đang ở giữa hông xe buýt thì có một chiếc xe nhà binh chạy ngược chiều trờ lại, ông tài xế lính quýnh thắng lết bánh làm xe nghiêng ngả như muốn lật, tôi hét lên thất thanh, chú Tư ú ở la chết! chết? chết! .... rồi tôi nghe cái rầm và không còn biết gì nữa.

Tới khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong nhà thương, người ngợm ê ẩm băng bó tùm lum, nhìn quanh chẳng thấy chú Tư thím Tư đâu cả chỉ thấy thầy Khoa đứng bên giường vôi anh mắt đầy thương cảm, thầy nắm tay tôi nói:
- Mến nằm yên đi cho khỏe, Mến thấy trong người thế nào, có đau nhức ở đâu không ?
Tôi vừa trở mình đổi thế nằm vừa trả lời:
- Em thấy ê ẩm cùng ngưòi....nhưng chắc không bị gì nặng đâu thầy.
- Như vậy là em hên lắm đó, chú Tư gãy chân, dập mặt, thím Tư thì gãy nguyên hàm răng cửa, ông tài xế xích lô máy chết tại chỗ, chỉ có em là trầy trụa say xát mà thôi.

Nghe thầy Khoa nói tôi đó tự nhiên tôi bật khóc thành tiếng, thầy Khoa vội vã cúi xuống nắm lấy tay tôi ậm ừ kiếm lời an ủi, tôi hỏi trong nưóc mắt:
- Chú thím Tư đâu rồi thầy ?
- Chú Tư nằm đằng khu ngoài kia, còn thím Tư tuy gãy răng nhưng trong người không bị gì hết, bả mới chạy ra chợ mua gì đó, chắc sắp về tới....
- Chừng nào mình mới về tỉnh được hả thầy ?
- Chỉ nay hay mai thôi, hôm nay chú Tư băng boat rồiđể chút xíu nữa thầy hỏi bác sĩ xem sao.
Thấy tôi không nói gì nữa thầy Khoa gợi chuyện:
- Mến biết không, hồi sáng thầy Quý cô Nga với thầy ngồi chờ ờ tiệm hủ tiếu chợ Thái Bình hoài không được mới kéo nhau lại thẳng rạp. Tới nơi tường em và chú Tư đã vô rạp rồi nên cả đám vô thẳng rạp luôn, vô trong nhìn quanh cũng chẳng thấy em đâu cả, tởi khi chương trình giới thiệu tên em hai ba lần mà chẳng thấy em ra, khi đó thầy lại nghĩ là em vói chú Tư đi lạc....ai mà ngờ....
- Hồi sáng ai hạng nhứt đó thầy ?
- Kết quả cuối tuần này mới công bố nhưng thầy nghĩ là cô Thu Nga, không có Mến thì không có ai dáng là địch thủ của Thu Nga hết.
- Em cũng nghĩ là Thu Nga vì cô đó có giọng hay và cách trình diễn thoải mái có vẻ nhà nghề, em nghe nói hình như cô đó là ờ lò Nguyễn Đức.
Đang nói chuyện thì thím Tư ờ ngoài đi vào, đưa một tay lên che miệng thím Tư lại gần tôi nói:
- Con thấy trong người ra sao ? hồi sáng thấy con bất tỉnh chú thím lo quá, lỡ mà có chuyện gì thì ... thì....
Thím bỏ lứng không tiếp nữa rồi quay qua chuyện khác:
- Thím mói ghé lại chỗ chú Tư nằm, chú Tư cho hay bác sĩ nói ngày mai cho xuất viện.
Tôi thắc mắc:
- Chú Tư gãy chân băng bột như vậy thì làm sao mà đi dược.
Thầy Khoa lên tiếng:
- Chắc nhà thương họ phát cho cặp nạng đi đỡ.
Thím Tư nói như chẳng nói vôi ai cả:
- Thiệt là xui, đang không người thì gãy giò, người thì bất tỉnh tưởng chết, người thì gãy nguyên hàm răng, thiệt là tình...

Thấy có sự hiện diện của thím Tư thầy Khoa nói chuyện có vẻ dè dặt hơn và sau chừng vài phút thì thầy từ giã ra về hẹn ngày mai sẽ vào nhà thương để cùng đi chung về tỉnh.

Sáng sớm hôm sau cả đám chúng tôi về lại tỉnh như một đám tàn binh, kẻ thì sứt tay người thì gãy gọng nhìn thật thảm thương. Chú Tư khập khiễng vởi hai cây nạng chua chát nói vôi tôi:
- Chú thấy như là con không có duyên vôi tân nhạc mới ra quân thôi mà đã tùm lum như vầy, thôi học đi con, chờ xong trung học rồi tính tôi chuyện theo đoàn hát cải lương coi bộ chắc ăn hơn.

Tôi không trả lời chú nhưng trong bụng cũng nghĩ như vậy. Thật sự trong lòng tôi lúc bấy giờ chẳng nghĩ gì về chuyện ca hát hết mà cứ miên man nghĩ tới nụ hôn vội vã của thầy Khoa vào gáy tôi và lời thì thầm đủ cho một mình tôi nghe khi xe chạy vào bến:
-Ngày mai sau giờ học thầy chờ em ờ nhà thầy, thầy muốn nói vởi em vài chuyện.

Buổi tổi hôm đó mặc dù người tôi còn ê ẩm nhưng trước khi đi vào giấc ngủ cũng thấy ngưởi bừng bừng như say nlợu khi nghĩ tới cuộc hẹn hò ngày mai vởi thầy Khoa.

Buổi sáng hôm đó khi vừa tôi trường bọn con trai con gái xúm lại hỏi thăm tôi về chuyện đi thi hát tưng bừng, ai cũng tỏ ra thất vọng và tiếc cho tôi, mọi người đều khuyên tôi sang năm nên đi thi lại Tôi chẳng nói gì nhiều chỉ cười và nghĩ trong bụng mình không có duyên vởi tân nhạc chắc sang năm không dám đi thi nữa đâu.

Suốt cả buổi ngồi trong lôp mặc cho các cô thầy giảng gì thì giảng đầu óc tôi cú nghĩ gì đâu đâu và chỉ mong sao cho mau hết giò để tởi nhà thầy Khoa thôi.


<< Lùi - Tiếp theo >>
Trang chủ
Truyen Sex
Copyright ™ truyensex18.sextgem.com 2012