Hôm qua Tấn tới nhà Bình mấy lần, nhà vẫn đóng cửa im lỉm. Chàng không thế nào liên lạc được với ai. Bởi vậy cứ tới đó một lúc là Tấn lại phải chạy về nhà chờ vài tiếng sau mới trở lại xem có ai về chưa. Cho tới chiều tối, mẹ Tấn thấy chàng cứ ngồi than ngắn thở dài mãi nên sai con Hương ra am sau nhà dọn dẹp để Tấn phải theo nó cho có chuyện.
Hương cũng không ngờ hômnay bà Tưlại sai nàng quét dọn cái am đó vào giờ này. Mặc dù có Tấn đi theo như mọi khi, nhưng trời bắt đầu tối thếkia, ma quỉ hiện hình lúc nào không được. Nhất là Hương đã biết chuyện ba Tấn đội mồ, hiện về đi ngời ngời trước mặt Tấn từ mấy bữa nay làm chàng điên đảo bỏ cả làm ãn. Ngay từ nhà trên đi ra am, nàng đã cố tình đi sát vô Tấn cho đỡ sợ. Mặc dù nàng là người làm công cho gia đình Tấn, nhưag được Tấn và mẹ chàng coi nhưngười nhà. Bởi vì chỗ quen biết giữa gia đình nàng và gia đình Tấn. Ba má Hương trông coi ruộng vường cho gia đình Tấn ở Thất Sơn, gia đình nàng ngoài việc mướn người làm ruộng cho gia đình Tấn, cả nhà còn xúm vô làm vài thửa ruộng riêng để kiếm thêm lợi tức vì nhà quá đông người.
Khi ba Tấn qua đời, ba má Hương đưa nàng lên Saigòn làm công cho gia đình Tấn, vì khi ấy mẹ Tấn cũng đã yếu rồi, không thể làm hết công chuyện nhà một mình được. Hơn nữà, khi ấy bản thân Hương cũng có chuyện không hay xẩy ra ở nơi nàng ở. Cái chuyện rất thông thường xẩy ra ở những vùng hẻo lánh nửa việt cộng, nửa quốc gia này cho những người con gái đẹp. Hương bị những người có thế lực ở đây dòm ngó, và muốn làm chuyện bậy bạ, nên cực chàng đã phải lên Saigòn lánh nạn cho bản thân và tránh phiền phức cho cả gia đình.
Mẹ Tấn cũng mừng lắm, bà coi Hương như em ruột Tấn và để Tấn gọi Hương bằng em như người trong nhà. Tấn thấy Hương đi sát yô mình, chàng biết ngay lý do. Tấn hỏi nàng:
- Em có tin là ông già hôm anh gặp đó là cha anh không?
Hương rụt dè, nói:
- Em cũng không biết, nhưng em sợ quá hà.
- Tại sao lại sợ chứ?
- Trời ơi, ai không biết bác chết rồi. Bây giờ lại đi ngời ngời thếkia làm sao không sợ chứ. Phải bữa đó có em, chắc em la làng quá.
Tấn mỉm cười về tính nết thật thà của Hương. Chàng nhìn nét mặt nàng xanh mét, mắt mở to tròn sợ hãi. Hàng ngày chàng vẫn thường hay nói rỡn chơi với nàng, nên hôm nay Tấn cũng tinh nghịch hù Hương.
- Anh nghĩ nếu ba anh hiện về đi ngời ngời ngoài đường rồi thì ông ấy không trở về nghĩa địa nữa đâu.
Hương vô tình hỏi:
- Thế bác về đâu?
Tấn biết nàng mắc nỡm, thủng thằng nói:
- Thì ông ấy về đây chứ về đâu nữa.
Đang đi, Hương đứng dừng.ngay lại, nàng kêu lên nho nhỏ:
- Trời ơi... thiệt không anh?
Tấn vẫn đi tới, chàng mở cửa am. Hương thấy Tấn đi trước lại vội vàng chạy theo chàng ngay. Lần này Hương bám sátTấnhơn nữa. Chàng đã thấy da thịtnàng ớ vô mình chàng nóng hôi hổi. Đã từ lâu, Tấn để ý thân thể Hương đầy ắp nhưng vì rưcách của một nhà giáo, và hơn nữa, mối tình của Nhung và chàng quá thắm thiết nên Tấn cố dằn lòng nghĩ tới chuyện bậy bạ.
Hôm nay chàng biết là Nhung đã giận chàng vì vụ Tấn nhất định không nghe lời Nhung; quên đi vụ ông già lạ mặt. Bởi vậy tự nhiên Tấn nhìn Hương với cặp mắtkhác. Chàng thấy ở Hương một cô gái quê ngây thơ và chất phát quá. Nhất là thân thể săn dòn trộ nở của một cô gái mới lớn lên từ vùng thôn giã, không son phấn nó mới hấp dẫn làm sao. Những đường cong hằn lên chiếc áo bà ba căng tròn và chín mọng. Ngay khi vô trong am, Tấn đã muốn ôm lấy đoá hoa đồng nội này nghiền nát trong vòng tay đam mê của chàng. Nhưng phải làm sao cái giây phút đầu tiên bỡ ngỡ để làm cho Hương không hoảng hốt. Bỗng Tấn mỉm cười nhìn ra cửa nói.
- Em đứng sát vô anh thế này, nếu có ai đi ngang qua hàng rào, nhìn vô kỳ lắm đó.
Vừa nói Tấn vừa lấy mấy cây nhang thắp lên, cắm lên bàn thờ một cách cung kính. Chàng khấn nho nhỏ nhưng cũng để đủ cho Hương nghe:
- Nếu quả thực ba đã đội mồ trở lại. Dù là thần thánh hay ma quỉ cũng xin về đây cho con được thờ phượng đêm ngày. Nơi đây lúc nào cũng là nhà của ba bây giờ và mãi mãi.
Hương nghe Tấn nhắc nhở nàng, vừa nhận ra hôm nay mình quá tự nhiên và gần gủi Tấn quá, nàng hơi mắc cỡ, đứng lui lại một chút, nhìn ra cửa. Cánh cửa am mở rộng nên những người đi ngoài đường có thể nhìn vô đây được, dù cho cái am có cách một con sân và hàng rào dâm bụt. Nhưng khi nàng vừa rời xa Tấn một chút, lại nghe chàng khấn vái ông Tưđội mồ trở lại mà về đây. Tâm thần Hương tự nhiên bấn loạn, nàng có cảm tưởng như ông Tư đang đứng trước mặt rồi. Hương chạy ào lại ôm lấy Tấn mà không còn nghĩ ngợi gì được nữa. Tấn làm bộ hỏi nho nhỏ:
- Bộ ba anh về đây mà em sợ hả?
Mặt mũi Hương xanh rờn, nàng run lẩy bẩy, nói:
- Anh Tấn ơi... bộ... bộ... ba anh về đây ở thực hả?
Tấn thản nhiên nói:
- Chứ ông ấy ở đâu bây giờ. Không lý cứ ngủ ngoài nghĩa địa hoài sao.
Nghe Tấn nói, Hương càng sợ hơn, nàng ôm chàng thực chặt. Tấn chỉ ra cửa nói:
-Nếu em cứ ôm anh thếnày, cửa am mở rộng thế kia.
ở ngoài đường người ta nhìn thấy kỳ lấm đó. Vậy em ra đóng cửa lại đi.
Hương nói không cần suy nghĩ.
- Anh ra đóng của giùm em đi.
Có lẽ Tấn chỉ chờ có thế, chàng bước thực nhanh ra ngoài đóng cửa am lại, chàng còn cẩn thận gài luôn phía trong, sợ mẹ chàng có thể ra đây mở cửa bất ngờ thì phiền phức lắm. Cho tới bây giờ Hương vẫn chưa biết ý định đen tối của Tấn. Đầu óc nàng đang quay cuồng về hình ảnh người chết đội mồ về nhát người ta. Khi Tấn vừa đóng cửa lại bóng tối chụp xuống làm nàng cuống lên, chạy ào lại bên Tấn, ôm cứng lấy chàng.
Những run rẩy, sợ hãi của Hương làm Tấn thích thú. Người chàng đã nóng lên dễ sợ rồi. Da thịt người con gái vùng thôn giã thơm tho làm sao. Tấn không rằn lòng được nữa, vòng tay ôm lấy nàng, cúi xuống hôn lên bờ môi mọng đỏ.
Hương bàng hoàng với nụ hôn môi đầu tiên trong đời con gái. Nàng chợt thấy thân thể mình đang nằm gọn trong vòng tay người thanh niên đã hơn một lần đi vào những giấc mộng yêu đương mà Hương không dám hé môi vì thân phận thấp hèn của mình. Nàng nhắm mắt lại, thân thể run rẩy và hình như hai chân hơi kiễng lên để hứng trọn nụ hôn thần thánh ấy đã tới với nàng thật bất ngờ như trong truyện thần thoại.
Những cảm giác tê chồn lạ lùng lần đầu tiên tới với nàng. Có những đêm, Hương mơ thấy nằm trong tay Tấn, nàng đã mường tượng ra những cảm giác thích thú một mình. Nhưng bây giờ những mơ mộng vô vọng ấy trở thành sự thực Nàng có cảm tưởng như đang sống trong một cơn mê. Vòng tay Tấn kỳ diệu quá. Bờ môi chàng còn ướt át tới tái tê nàng chịụ không nổi nữa, rên lên và há to miệng để lưới Tấn lùa vô trong...
- Anh Tấn... anh Tấn... anh làm sao vậy.
Tấn giật mình nhìn.Nhung đăm đăm, hỏi:
- Em nói gì?
- Đang nói chuyện, tại sao anh im lặng chết đứng như người mất hồn vậy. Anh có sao không?
- Anh có gì đâu. Cái gì chứ.
- Lúc nãy em hỏi anh, nếu ba anh đã đội mồ trở về dương thế gặp anh. Tại sao ông ấy không chịu nói chuyện với anh chứ?
- Thú thực anh cũng không biết tại sao nữa.
vừa nói Tấn vừa đẩy tấm nắp mồ ngay ngắn vô chỗ cũ,
chàng bảo Nhung:
- Em phụ với anh một tay dọn dẹp sạch sẽ đừng để ai biết mình mở nắp mộ đêm nay:
Nhung run rẩy lấy chiếc áo lót nàng chưa mặc kịp lùa những cát bụi xi măng mà Tấn đục ra lúc nãy lại một đống rồi hất ra ngoài. Những giận hờn mấy bữa nay nàng trút lên đầu Tấn vì vụ ba chàng trở lại hiện ra thực rõ trong đầu óc nàng. Nhung tự nhiên thấy mình vô lý và nàng cảm thấy hối hận đã gây gổ với Tấn mấy bữa nay. Khi cả hai dọn dẹp sạch sẽ rồi, Tấn lại ôm Nhung vào lòng thì thầm:
- Bây giờ thì em tin anhrồi phải không? Dù cho chúng mình có làm gì ở đây cũng không sợ gì nữa.
Ngồi trong lòng Tấn trên nắp mộ, Nhung cốép sát thân thể vô mình chàng. Nàng nói yếu đuối trong hơi thở nghẹn ngào:
- Anh Tấn ơi, em có lỗi với anh nhiều quá...
- Em có lỗi gì đâu.
Nhung bùi ngùi.
- Em đã cãi lời anh...
Tấn mỉm cười sung sướng, chàng hôn lên cổ Nhung thật đắm đuối, thì thầm:
- Em hiểu anh như vậy làm anh sung sướng lắm rồi.
- Anh có tha lỗi cho em không?
- Với em, chẳng bao giờ anh phiền trách cái gì cả.
Nhung từ từ nhắm mắt lại, thì thào:
- Anh càng độ lượng, làm em càng hối hận.
Tấn luồn cả hai tay vô mình Nhung, kéo nàng nằm ngửa trong lòng mình. Chàng tháo nhẹ những hàng nút áo trước ngực nàng. Bộ ngực to lớn, căng tròn vươn lên lồ lộ. Nhung hơi ưỡn người lên, hình như nàng đang làm theo những ham muốn của người yêu. Tấn vuốt nhẹ bàn tay trên mìnhnàng.
Xoa tròn trên vùng thịt da căng phồng ấy. Lúc nãy, những đam mê đã tới ào ạt, nhưng thực ra chưa trọn vẹn vì đầu óc Tấn lúc ấy còn đang xoay tròn với những tính toán làm sao mở nắp mồ để trấc nghiệm một lần chót ba chàng có còn nằm đây hay không. Bây giờ kết quả đã thực sự như ý chàng muốn. Tâm thần thậtnhẹ nhàng. Tấn lại chợt nhớ tới những phút đam mê với Hương trong chiếc am sau nhà trước khi tới nhà Nhung.
Hình như vì sự sôi sục ấy mà chàng đã có can đảm phá hết lề luật của một nhà mộ phạm để ôm ấp tấm thân đầy ắp của Nhung một cánh mạnh bạo như vậy. Có lẽ điều này đã làm Nhung ngạc nhiên không ít, nhưng bây giờ chính nàng lại chìm trong cơn khoái cảm như chủ động đưa dẫn Tấn vào đam mê. Thân thể nàng vặn vẹo trong lòng Tấn và chính Nhung đã tự đạp chiếc quần xuống cho bàn tay Tấn thoải mái rờ rẫm trên thân thể ngút ngàn của nàng.
Khi Tấn cúi mình xuống, Nhung đã cong người lên rên rỉ:
- Anh... anh... anh... anh ơi.! ! .
Điều này có lẽ chắng lạ lùng gì, vì dù sao Nhung cũng đã có một đời chồng. Những đam mê xác thịt hàng ngày khi chồng nàng còn sống đã làm Nhung dạn dĩ và quen thuộc. Hơn thế nữa, vì gia đình gia giáo, vả lại nàng cũng là một nhà mô phạm nên khi chồng chết, Nhung đã phải đè nén ngọn lửa lòng sôi sục. Những tích tụ dồn nén ấy chỉ chờ dịp bùng lên. Và ngày hôm nay, nó đã như ngọn núi lửa nổ tung ra, mạnh bạo tới khủng khiếp...
Bình lồng lộn nhưmột con dã thú trên thân thể người tình nhỏ bé. Tú Vân ngạc nhiên chưa bao giờ thấy Bình đối xử với nàng nhưvậy. Thân thể nhỏ nhắn của nàng làm sao có thể chịu đựng được những dầy vò man rợ như thế này. Nàng kêu lên thảnh thốt:
- Anh Bình... anh Bình, trời ơi anh định giết em hay sao...
Bình như người mất trí, không để ý gì tới những lời Tú Vân. Chàng hung bạo như một người điên. Quần áoTú Vân đã bị chàng xé toang hoang vứt bừa bãi trên sàn nhà. Ngay từ đầu Bình đã ném nàng xuống sàn gạch như một cục xương, rồi Bình lại chồm tới, vồ vập cái miếng mồi đó như một con chó đói chụp lấy cục xương béo bở.
Lúc đầu Tú Vân còn tưởng chàng giỡnchơi để tìm những cảm giác lạ. Nàng cố chịu đựng, ve vuốt và cười nói, lấy lòng Bình như mọi khi. Nhưng chỉ vài phút sau, nàng thấy có gì như bất ổn. Bình bây giờ không phải là Bình hàng ngày của nàng nữa. Chàng khộng nói một câu nào từ hồi về nhà tới giờ. Mặt mũi đỏ gay, mặc dù hơi thở không một chút hơi rượu.
Tú Vân bắt đầu kinh hãi thực sự, nàng dẫy dụa, khóc lóc và van xin. Nhưng Bình vẫn như người điên câm lặng. Chàng hành hạ nàng tới không còn hơi thở. Thân thể Tú Vân nhưmột cục bột bị Bìnhnhồi nặn, tung lên, đập xuống. Cho tới khi chính Bình không còn sức nữa, nằm vật ra thở hào hển thì Tú Vân cũng chỉ còn lết ra xa chàng được đôi chút và xỉu đi.
Bình nhìn người anh bé nhỏ nằm thoi thóp bên cạnh không một chút thương xót. Chàng bắt đầu ghê tởm đàn bà. Vợ chàng đã ngoại tình? Ngoại tình một cách bẩn thỉu! Chàng không ngờ mình lại có thể chung chạ một thân thể người đàn bà với một tên phu khuân vác hôi thối nhưthằng Tú làm công cho vợ chàng. ý tưởng trả thù chất chứa đầy đầu óc Bình không hiểu tại sao lúc ấy súng trên tay mà chàng không đủ can đảm nhả vài viên đạn xuyên qua hai cái thân thể chồng chất lên nhau như thế trong bồn tắm. Chàng là một xạ thủ nhà nghề trong ngành ớnh báo chứ có phải tay mơ đâu. Chính khẩu súng cầm trong tay cũng đã nhả không biết bao nhiêu viên đạn vô đầu kẻ thù. Tại sao lúc ấy chàng lại không bắn.
Hình ảnh Liên chàng hảng, trần truồng nằm dưới thân thể trần trụi của thằng Tú hơn lúc nào hết hiện lên trong đầu Bình thực rõ. Mùi dầu thơm, ánh đèn cầy trong những buổi truy hoan cùng thân thể nõnnà núi lửa của nàng phảng phất lại càng làm cho Bình điên lên. Chân tay chàng bây giờ rời rã, đầu óc quay cuồng. Bình cố bò dậy, chàng lết tới tủ lạnh, lấy chai rượu mạnh tu ừng ực. Chất men chạy dài và toả ra khắp thân thể làm Bình có vẻ thấy đễ chịu hơn. Chàng càng tu mạnh hơn, chỉ một thoáng, chai rượu mạnh đã cạn sạch. Bình cố với lấy thêm một chai nữa và cũng lại tu cho tđi cạn chai. Chỉ vài chục phút sau, chàng không còn biết gì nữa, tâm thần hôn mê, miệng sùi bọt mép và lịm đi trong những cơn ác mộng khủng khiếp...
Khi tỉnh dậy, Bình thấy Tú Vân đang khóc thút thít bên cạnh. Nàng đang lấy khăn nước nóng đắp lên mặt chàng. Những giọt lệ còn đọng long lanh trên mí mắt. Thân thể Bình bây giờ rã rượi, đầu nhức nhưbúa bổ, chân tay chàng không nhấc lên nổi nữa. Tú Vân thấy Bình từ từ mở mắt, nàng mừng rỡ, cúi xuống ôm lấy đầu chàng, thì thầm:
- Anh Bình ơi, anh tỉnh lại rồi hả. Anhlàm em sợ quá...
Tự nhiên Bình thấy lòng mình se lại. Những hình ảnh cuồng nộ, và tàn nhẫn một cách vô lý đối với Tú Vân chạy thực nhanh qua đầu. Chàng thở dài ngao ngán. Tại sao lại có những người đối xử tốt với chàng nhưTú Vân mà lại bị chàng đầy đọa bất công. Còn người vợ mà chàng lo lắng, kính nể như Liên lại đi làm những chuyện tồi bại phản lại chàng như thế.
Nước mắt Bình từ từ ứa ra. Chàng muốn thết lên một lời nhận tội với người con gái nhỏ bé này mà miệng khộ lại đắng nghét. Nằm nhưthếcả giờ sau Bình mới nói được qua hơi thở:
- Nước... nước...
Tú Vân lật đật chạy đi pha cho chàng một ly nước chanh. Lấy muỗng đổ từtừvô miệng Blnh cho tới hết. Bình bất đầu thấy khoẻ khoắn hơn nhiều. Nhưng chàng vẫn còn thấy khát lại thì thào:
- Nước... lấy một ly nữa.
Tú Vân mừng rỡ thấy Bình có vẻ khá hơn nhiều rồi. Nàng có kinh nghiệm với những người say nlợu, sau khi tỉnh dậy chỉ cần uống thực nhiều nước là khoẻ ngay. Bây giờ Bình đã uống được nước và chàng đòi uống nữa, có nghĩa là chàng bắt đầu tỉnh hẳn lại rồi. Không biết chuyện gì đã xẩy ra cho chàng mà Bình cuồng trí như điên rồ.
Sau khi uống hết hai ly cối nước chanh, nằm một lúc, Bình ra dấu cho Tú Vân dìu chàng đi tiểu. Tới khi trở ra, chàng lại nằm vật xuống giường, mắt nhắm lại, choàng tay ôm lấy đầu Tú Vân thì thào:
- Cưng ơi... anh có lỗi với em quá.
Tú Vân hôn nhẹ lên môi Bình.
- Anh khoẻ chưa anh.
Đỡ nhiều rồi... nhưng còn mệt lắm.
- Vậy anh tlếp tục ngủ đi nhé.
Bình yếu ớt gật đầu, trong khi Tú Vân kéo nhẹ tay chàng ra và đắp mền cho Bình. Khi nhìn xuống, nàng đã thấy Bình đi vào giấc ngủ thực dễ dàng.
Chiều hôm ấy khi Bình thức dậy, Tú Vân đã nấu sán cho chàng một tô cháo gà. Bình ăn xong có vẻ khoẻ khoắn hơn trước nhiều. Chàng đã tự đi lại được mà không cần Tú Vân phải dìu như lúc mới thức dậy nữa. Chàng ngồi bật ra trên chiếc ghế nệm giữa nhà. Tú Vân ngồi sát bên cạnh thỏ thé:
- Bây giờ thì anh khoẻ hẳn rồi phải không? Anh làm em sợ hết hồn à.
Bình cố mỉm cười, chàng kéo đầu nàng ngả trên vai mình.
- Em có giận anh không?
Không có đâu.
- Anh có làm em đau đớn lắm không?
Chút síu thôi mà, có gì đâu.
Bình ghì chặt Tú Vân trong tay, chàng hôn mạnh trên má nàng.
- Em hiền quá đi thôi.
Bây giờ Tú Vân mới dám hỏi:
- Anh ơi, nhưng hôm ấy anh bị cái gì vậy?
Bình nhắm mắt lại, mệt mỏi, không trả lời câu hỏi của Tú Vân. Hình ảnh người vợ ngọại tình một cách bẩn thỉu lại hiện ra trước mắt. Một lúc sau, bỗng chàng để ý tới câu hỏi của Tú Vân vừa rồi. Đáng nhẽ nàng phải hỏi là "hôm qua" chứ sao lại là "hôm ấy". Nhưthếkhông lý chàng nằm đây đã mấy hôm rồi hay sao. Bình dáo dác hỏi:
- Anh về đây bao lâu rồi?
Anh ngủ ly bì hai ngày, dậy uống nước rồi ngủ thêm một ngày nữa.
Bình hốt hoảng.
- Như vậy anh đã ở đây ba ngày ba đêm rồi hay sao?
Tú Vân nghĩ Bình đang lo về sự vắng mặt của mình trong sở, nàng mỉm cười nói:
-Anh đừng lo, lúc anh ngủ, chú tài xếcũng ở đây. Em đã nói với chú ấy vô sở xin phép cho anh nghỉ dưỡng bệnh rồi. Bao giờ anh khoẻ mới đi làm. Hình ảnh Liên nằm dưới xác chết của tên nhân tình trong bồn tắm trong khi giao hợp với nhau lại hiện lên trong đầu óc Bình thực rõ. Nhưvậy là đã ba hôm rồi, cộng thêm một hôm chàng ở đây trước nữa, tất cả là bốn ngày bốn đêm. Bình bỗng ngồi bật dậy, chàng hốt hoảng nói:
- Anh phải đi ngay.
Tú Vân ngơ ngác.
- Tối rồi, anh định đi đâu chứ?
Bình loạng choạng bước ra cửa.
- Chuyện cần lắm, anh đi một chút rồi lại về đây ngay. Xong chuyện này, anh sẽ về đây với em hàng đêm và không bao giờ xa em hay làm khổ em nữa đâu.
Hơn ai hết, Tú Vân biết tính Bình. Khi chàng đã nói gì là làm ngay và không ai có thể cản hay nói ra, nói vô được nữa. Nàng đưa Bình ra tận xe, lo lắng dặn:
- Anh lái xe cẩn thận nhe anh.
Bình cố mỉm cười, nhưng mặt chàng cũng thật khó coi. Không sao đâu em, chỉ có hai chai Whisky làm sao giết được anh.
Nói xong chàng sang số xe, nhận ga cho xe vọt lên lao trên con đường nhựa về đêm đã thưa người. Hình ảnh Liên lại hiện ra trong đầu óc Bình. Chàng nghiến răng giữ chặt tay lái, nhận ga cho xe chạy như bay về nhà. Cứ mỗi lần nghĩ tới Liên, Bình lại thấy hình ảnh nàng nàm ngửa, hai chân dạng ra, gác cao trên thành bồn tắm tênh hênh. Bên trên là thân thể trần truồng của thầng làm công bẩn thỉu.
Không biết tối nay gió lạnh hay chàng cảm thấy lạnh vì đuối sức sau mấy ngày ngất ngư. ánh đèn đường chỗ mờ chỗ tỏ, loáng thoáng trải dài dưới mắt Bình. Chàng đang lái xe về nhà, nhưng thực ra tới bây giờ Bình cũng không biết phái đối xử ra sao với người vợ phản bội này.
Với thằng khốn kiếp tình nhân của vợ chàng thì đã xong rồi Trời hại nó? còn vợ chàng thì sao đây. Làm sao ở với nhau được nữa. Bỗng Bình nẩy ra một ý nghĩ; khi về nhà, chàng sẽ lấy máy chụp hình, chụp quang cảnh trong phòng tắm. Cái cảnh Liên nằm ngửa, trần truồng, gác hai chân lên thành bồn tắm dưới một xác chết trần trụi đang làm tình, không phải là một bức hình để đời cho nàng hay sao.
Khi chàng ra toà ly dị, bức hình này chắc chắn là một bằng cớ mà Liên không còn nói năng gì được rồi. Hơn thế nữa, mai sau này, với bức hình "lịch sử" để đời này, con đàn bà đốn mạt ấy khó có thể ngóc đầu lên được với chàng.
Xe đã chạy tới nhà. Bình thấy cửa vẫn đóng im nghỉm. Chiếc bóng đèn treo lơ lửng phía trên bảng tiệm gạo chơ vơ chiếu những ánh sáng vàng vọt yếu ớt. Vài con thạch thùng chạy lăng quang trên tường gần đó.
Lúc leo lên xe hăng hái bao nhiêu, về tới đây tự nhiên Bình thấy ngần ngừ, ái ngại bấy nhiêu. Không hiểu sao trong thâm tâm chàng có những bồn chồn áy náy không yên. Không lý có điều gì bất ổn với chàng chăng. Ngồi thừ người ra một lúc rồi Bình cũng xuống xe, lấy chìa khoá ra mở cửa bước vô nhà.
Trong nhà đèn đuốc vẫn sáng trưng, nhưng hlnh như không khí ở đây lạnh lẽo quá, khác hẳn mọi ngày. Bình nhìn vô phía buồng tắm. Cửa khép hờ hờ. Bên trong không thắp đèn. Chàng định chạy lên lầu lấy cái máy hình, nhưng không hiểu sao cứngần ngừđứng giữa nhà nhìn chòng chọc vô phía buồng tắm hoài.
Hình như ở đây yên lặng quá. Cái yên lặng của một bãi tha ma về đêm, mặc dù đèn vẫn sáng và không có tiếng côn trùng kêu réo. Bình từ từ tiến về phía buồng tắm. Có lẽ chàng muốn nhìn thấy cái khổ sở cúa người vợ ngoại tình, bị ngâm trong bồn nước với cái xác chết của tình nhân ra sao.
Chàng đẩy nhẹ cửa, tiếng cọt kẹt vang lên, kéo dài. Trong buồng tắm tối om om. Nhưng lạ thực, tại sao Liên không kêu réo nhựmấy bữa trước. Trong bóng tối hình như chứa chất một cái gì bất thường. Bình lần mò công tắc điện trên tường, bật đèn lên.
Ánh đèn loé sángchan hoà. Bình giậtmình. Liên không còn nằm trong bồn nước nữa. Nhưng cái thây ma thằng Tú vẫn còn đó. Một cái thây ma trần truồng, cụt đầu và mất một cánh tay!
Bình hoảng hốt lùi. lại. Chàng chới với suýt té vì vừa vấp phải một vật gì dưới chân. Nhìn xuống đất, chàng run lên vì thấy rõ một cánh tay nhầy nhụa những máu. Bàn tay đang co quắp, như muốn nắm lấy chân chàng. Phía trên cánh tay, những vết cấn nham nhở để lòi một khúc xương trắng hếu, tróc thịt, rung rinh mấy sợi gân lằng nhằng. Bình lạnh người, hình như có gió thổi xoáy quanh đây. Chàng lui lại mấy bước nữa, quay mình định chạy ra cửa, nhưng chàng lại vấp phải một vật gì tròn trịa làm chàng té nhào xuống đất. Cái vật tròn trịa đó lăn lông lốc phía trước. Hình như nó phát ra tiếng kêu lốc cốc, ằng ặc. Chàng vừa bò dậy, vừa cốnhìn xem là cái gì làm chàng té một cái đau gần chết như vậy.
Bây giờ tim Bình muốn ngừng đập vì nhìn rõ cái vật chàng vừa vấp phải là đầu lâu thằng Tú. Nó đã bắn vô tường và đang lăn ngược trở lại phía chàng. Vừa lăn, vừa nhe hàm răng trắng hởn nhưcười hằng hặc. Những sợi gân lòi ra trên cổ tua tủa và vết răng cắn còn in rõ trên da thịt. Có tiếng cười the thé, không phải phát ra từ chiếc đầu lâu thằng Tú, nhưng lại vang lên từ phía cầu thang. Bình nhìn lên, chàng rụng rời chân tay vì thấy vợ chàng đang từ từ trên lầu đi xuống. Tay nàng cầm tấm hình cha Tấn mà Bình lấy từ nhà ông già nọ về trong đêm xét nhà. Hai cặp mắt trong hình xanh lè, phát ra một thứ ánh sáng kỳ dị. Cái miệng ông ta đang nhếch lên cười khanh khách.
Liên không còn trần truồng nhưlúc nằm trong bồn tắm nữa. Nàng đang mặc bộ đồ ngủ thật mỏng, mầu trắng toát, dài lượt thượt. Bộ ngực núi lửa căng tròn, vươn ra phía trước rung rinh, ngỏng lên. Răng nàng nhe ra, máu trào khoé miệng, nhỏ ròng ròng xuống chiếc áo ngủ, chẩy dài xuống dưới chân...
Bình lồm ngồm bò dậy, chạy ngược về phía sau. Vợ chàng vẫn từ từ tiến tới. Bình lại vấp vào cánh tay thằng Tú lúc nãy và té bổ chửng vô bồn nước. Nằm đè lên chiếc thây ma không đầu. Nước bồn tắmbắn ra tung toé. Cái thây ma trần truồng không đầu và mất một cánh tay của thằng Tú dập dình dưới nước như cử động. Bình thét lên:
- A... a... a...t ! !
Tiếng thét một lúc sau nghe ằng ặc như sặc nước và im bặt.